Nội dung
Nguyễn Trãi ( 1380 – 1442), hiệu là Ức Trai, quê ở Chí Linh, Hải Dương, sau chuyển về làng Nhị Khê, Thường Tín, Hà Nội. Cha là Nguyễn Phi Khanh, một học trò nghèo, học giỏi, đỗ thái học sinh. Mẹ là Trần Thị Thái, con Trần Nguyên Đán, một quý tộc đời Trần. Lên sáu tuổi, mất mẹ, lên 10 tuổi, ông ngoại qua đời, ông về ở Nhị Khê, nơi cha dạy học. Năm 20 tuổi, năm 1400, ông đỗ thái học sinh và hai cha con cùng ra làm quan với nhà Hồ.
Năm 1407, giặc Minh cướp nước tạ Nguyễn Phi Khanh bị chúng đưa sang Trung Quốc. Nguyễn Trãi và một người em đi theo chăm sóc. Nghe lời cha khuyên, ông trở về, nhưng bị quân Minh bắt giữ. Đầu năm 1428, quét sạch quân thù, ông hăm hở bắt tay vào xây dựng lại nước nhà thì bỗng dưng bị nghi oan và bắt giam. Sau đó ông được tha, nhưng không còn được tin cậy như trước. Ông buồn, xin về Côn Sơn. Đó là vào những năm 1438-1440.
Năm 1440, Lê Thái Tông mời ông trở lại làm việc và giao cho nhiều công việc quan trọng. Ông đang hăng hái giúp vua thì xảy ra vụ nhà vua chết đột ngột ở Trại Vải. Vốn chứa thù từ lâu đối với Nguyễn Trãi, bọn gian tà ở triều đình vu cho ông âm mưu giết vua, mãi 20 năm sau ông mới được minh oan và các tác phẩm của ông mới được vua Lê Thánh Tông sưu tập lại.
Gia sư Biên Hòa Đồng Nai cho rằng Nguyễn Trãi là bậc đại anh hùng dân tộc và là một nhân vật toàn tài hiếm có của lịch sử Việt Nam trong thời đại phong kiến. Ở Nguyễn Trãi có sự hòa quyên hoàn hảo của một nhà chính trị, một nhà quân sự, một nhà ngoại giao, một nhà văn hoá, một nhà văn, một nhà thơ tầm cỡ kiệt xuất. Việc nghiên cứu và giữ gìn các tác phẩm của ông sẽ là nguồn tư liệu quý để các lớp người đi sau hiểu và thêm yêu những tinh hoa văn hóa của dân tộc mình.
Tham khảo từ khóa tìm kiếm bài viết từ google :
XEM THÊM: nét đẹp Hà Thành trong thơ Nguyễn Khuyến